Xóm tôi đi lấy mẫu xét nghiệm SARS-CoV-2 ngày 1-7 khi TP HCM mở đợt xét nghiệm trên diện rộng toàn thành phố
1. Đầu năm 2020, khi dịch bệnh Covid-19 mới phát hiện vài ca ở Việt Nam, tôi cũng như nhiều người còn ỷ y rằng chắc con virus nó trừ mình ra, có la cà gì đâu mà va phải dịch. Một đêm, xong ca trực khuya, về đến nhà lúc 23 giờ 30 phút, anh hàng xóm đã bày sẵn bàn nhậu trước cửa. Chưa kịp dẫn xe vô nhà anh đã hối: "Lẹ em, mần vài lon cho dễ ngủ, dịch giã không dám ra ngoài!". Được mời nhậu, tôi vui lắm, sà vào cụng lon xôm tụ.
Ba ngày sau, y tế phường thông báo anh hàng xóm phải đi cách ly tập trung vì lỡ đi giao con chó cho F0 làm ở quán Buddha, quận 2. Rứa là thôi rồi, mình đích thị là F2 chứ còn nói gì nữa. Phải cách ly tại nhà 14 ngày, cả xóm cũng nghỉ việc ở nhà cả, bắt đầu tìm hiểu cụm từ cách ly, F1, F2… Người thân, bạn bè gọi hỏi dồn, cả nhà tôi rối tung, hàng xóm cũng rối tung. Nhậu nhẹt cụng lon vui bao nhiêu thì lúc này lo lắng và hoang mang bấy nhiêu. Cả xóm đóng cửa im ỉm chờ tin người F1 có dương tính hay không.
Từ khu cách ly tập trung, anh hàng xóm nhắn tin về cho biết mọi thứ rất tốt. Cả xóm nhắn tin, gọi điện hỏi thăm anh F1 đủ kiểu, rồi bày cho nhau ăn uống gì để phòng ngừa. Chưa bao giờ "Xóm ngõ cụt" (cách gọi của bà con hẻm cụt nơi tôi ở) đoàn kết và lo lắng cho nhau như lúc này. Rồi lần lượt từ khu cách ly báo về, lần 1, lần 2 âm, lần 3… đều âm tính. Khỏi nói cả xóm vui như thế nào. Khi anh hàng xóm xong 14 ngày cách ly, cả xóm vui mừng đón anh trở về.
2. Những ngày đầu hè năm 2020, tôi đưa vợ con về quê chơi và thăm ông bà nội tại Quảng Ngãi. Khỏi nói là hai đứa nhỏ vui cỡ nào. Lúc ra, mọi thứ đều suôn sẻ. Máy bay hạ cách ở sân bay Chu Lai, cả nhà dung dăng dung dẻ về quê nội vui như Tết. Nhưng về đến quê được 3 ngày thì dịch lại bùng phát. Đà Nẵng, Quảng Nam rồi Quảng Ngãi dịch lây lan khắp nơi.
Tôi quyết định cắt ngắn chuyến đi nhưng khi gọi đổi chuyến thì mới biết đã hết vé. Rồi ngày trở lại TP cũng đến, hãng bay vẫn vận chuyển như thường. Khi về đến TP HCM, tôi khai báo và làm theo hướng dẫn của y tế phường vì mình về từ vùng dịch. Lập tức, cả nhà được đưa đi lấy mẫu xét nghiệm. Hai con tôi lần đầu nghe đi lấy mẫu thì khóc thét vì sợ hãi, sau đó vợ chồng con cái lại cách ly tại nhà.
14 ngày cách ly lần 2 không còn hoang mang và lo lắng như lần đầu nhưng mọi thứ vẫn khó khăn và bất tiện vì lần này "Xóm ngõ cụt" chỉ mỗi nhà tôi bị biệt lập nên cũng chạnh lòng. Cách ly lần 2 nhà tôi được y tế phường gọi thăm hỏi và hướng dẫn mọi thứ. Hàng xóm quan tâm, tiếp tế và mua giúp những vật dụng cần thiết trong những ngày cách ly. Rồi 14 ngày cũng qua, kết quả 3 lần âm tính, nhận thông báo hết cách ly mà sắp nhỏ vui hơn chuyến hè về quê nội!
21 ngày cách ly tại nhà, tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và chăm hoa
3. Khi dịch lần 4 bùng phát, Bắc Giang, Bắc Ninh và các tỉnh phía Bắc oằn mình chống dịch. Tôi rất lo, mong sao dịch mau được dập tắt, "Cô Vi" đừng đến với tôi nữa. Nhưng mọi thứ không như mình mong muốn...
Thường ngày, tôi đi làm đều mang theo cơm, vừa tiện lợi trong những ngày dịch vừa hợp với căn bệnh dạ dày của tôi. Thế mà, một ngày giữa tháng 5, tôi đi trực nhưng không có cơm nhà, chiều đó tôi đến quán bánh canh gần cơ quan ăn tối. Ngày hôm sau, có thông báo ai đến quán O Thanh vào ngày, tháng, năm thì đến y tế khai báo gấp vì bà chủ quán mắc Covid-19.
Nhận tin báo, tôi không sợ hãi, hoang mang như những lần trước vì biết mình phải làm gì. Trước hết, gọi báo cơ quan để sắp xếp công việc, thứ đến gọi vợ về ngay. Tôi cũng lo báo tin cho Group "Xóm ngõ cụt" biết để cần gì họ giúp đỡ và cốt là thông báo cho các ông hàng xóm không qua lại hú hí nhậu nhẹt và nhà ai nấy giữ lũ trẻ lại vì ngày nào chúng cũng tập trung nhà tôi gần 10 đứa.
Xong đâu đó tôi ra y tế phường khai báo. Lần này, anh cán bộ y tế phường thấy tôi là nói luôn: "Anh đến xin cách ly nữa à?". Sau khi tôi khai báo, anh dặn: "Anh về chuẩn bị đồ đạc, xe sẽ đến đưa anh đi cách ly tập trung". Tôi về nhà chờ đến 22 giờ thì có tin nhắn cách ly tại nhà, tuyệt đối không được ra khỏi nhà và 9 giờ hôm sau đi lấy mẫu xét nghiệm. Kết quả lần 1 âm tính được y tế báo luôn trong đêm.
Bạn bè, đồng nghiệp gọi thăm hỏi, chia sẻ và bày cho nhiều cách để phòng ngừa khỏi "mắc dịch" vì chủng virus này nguy hiểm, tốc độ lây nhiễm mạnh hơn.
Cách ly được 4 ngày thì đến ngày toàn dân đi bầu cử (23-5). Khuya 22-5, tôi nhận được tin nhắn: "Chiều mai có người mang thùng phiếu đến nhà, anh chị đừng đi bỏ phiếu nhé!". Đọc tin nhắn cảm thấy vui hơn. Lần đầu tiên trong đời mình đi bầu cử... tại nhà.
15 giờ ngày 23-5, mưa đầu mùa nặng hạt, cả đoàn người làm công tác bầu cử, có cả công an khu vực trong bộ đồ bảo hộ ướt mưa, mang theo thùng phiếu đến "Xóm ngõ cụt" chỉ để phục vụ mỗi 2 lá phiếu cho nhà tôi. Rứa là tôi cũng thực thi quyền công dân của mình như ai.
Sau 21 ngày cấm túc, tôi lại được cấp "chứng nhận hoàn thành tốt cách ly".
Những tháng ngày cách ly, tôi làm việc qua mạng, vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, sửa lại mấy giò lan và được uống các loại nước chanh, gừng, sả, tỏi... của vợ làm để tăng cường sức đề kháng, chống lại con Covid. Tôi thấy mình như khỏe hơn, có thời gian chăm sóc gia đình, giảm được nhậu nhẹt.
21 ngày là quãng thời gian không dài nhưng bạn thử sống biệt lập ngần ấy thời gian thì biết mình cần sửa đổi những gì và cuộc sống quanh mình cũng lắm điều thú vị. Và nếu bạn biết sắp xếp cuộc sống theo hướng đơn giản, tự tại thì bạn sẽ đón nhận những ngày cách ly một cách nhẹ nhàng, tích cực.
Bình luận (0)