Nhưng cũng vì thế mà tôi ám ảnh không dứt với cảnh tượng sân ga ở Nam Định. Thực ra ít người có ý định mua bán gì ở sân ga. Quà cáp thì đã chuẩn bị sẵn trong túi rồi, nào đâu có phải khách phương xa. Nhưng cái cảnh ngồi cám cảnh đợi tàu đến người ta hay tặc lưỡi. Ờ thì làm chén chè, cái kẹo rồi. Ờ thì bắn điếu thuốc lào. Nửa tiếng, một tiếng tàu chưa đến, cái sự tặc lưỡi nó nhiều hơn. Vậy là lập thành các hội chè chén chém gió rôm rả cho đỡ chán.
Tàu qua Nam Định lên Hà Nội là chặng cuối trong hành trình Bắc - Nam nên lúc nào cũng đến muộn hơn so lịch trình mà nhà ga dự kiến. Còn chấp nhận đi tàu chợ thì có nghĩa là vừa ngồi trên tàu vừa nghe tiếng lợn gà oang oác và hôi hám. Chọn kiểu gì thì cũng cố mà trèo lên tàu mà về Hà Nội. Còn công việc, còn học hành, tỉ thứ việc trên ấy nữa. Nên tặc lưỡi mà đi, làm chén trà mà đi cho hứng khởi.
Có hôm tôi ngồi đợi tàu từ 12 giờ mà mãi hơn 18 giờ tàu mới xình xịch xuất hiện. Bố mẹ tiễn con từ lúc hơn 15 giờ, đã ăn xong bữa tối rồi mà con vẫn ngồi đập muỗi vặt trên sân ga. Đợi lâu quá, lần nào cũng đợi nên nhìn thấy lũ bạn quen cũng chán, chả buồn bắt chuyện. Nếu là tàu Bắc - Nam thì dừng đỗ rất nhanh, vì Nam Định gần như bị coi là ga phụ (kiểu như thị trường kém tiềm năng). Bởi vậy, các "con giời" thấy tàu cố mà co cẳng chạy lên cho nhanh, người đợi tàu chứ tàu không đợi người. Chỉ khi đặt được chân lên tàu mới thở phào. Vậy là thoát được mùi khăm khẳm trên sân ga và tiếp tục làm quen với mùi khai khai cố hữu cuối mỗi toa tàu. Rồi thì liếc ngang liếc dọc kiếm lấy cái chỗ mà đứng hoặc may thì hạ được bàn tọa xuống. Rung lắc theo thân tàu mất chừng 2 tiếng thì đến nơi. Giỏi thì tranh thủ ngủ đi tí.
Có lần, giữa cảnh xô bồ trong toa tàu, tôi nhìn thấy một chị khóa trên ngồi cạnh một anh, chắc người yêu. Hai người kiếm được chỗ ghế ngon lành, ngồi như ghế đá công viên. Đã thế, thỉnh thoảng anh còn vuốt tóc chị, chị còn cầm tay anh. Khoản khắc bình yên và lãng mạn giữa mùi tàu nồng nặc làm tôi cứ ngưỡng mộ mãi, mơ ước mãi.
Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước. Tôi đi tàu thêm vài bận rồi từ bỏ sân ga hiu hắt trong ánh chiều muộn với ước mơ chưa một lần có thể thực hiện được.
Có lần ngồi trên tàu Bắc - Nam, vụt qua Nam Định, tôi băn khoăn tự hỏi, liệu ga xép kia có còn đợi mình nữa hay không?
Bình luận (0)