xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Đắng cay và hạnh phúc

Nguyễn Thị Thảo (Hà Nội)

Cuộc sống với bao điều kỳ diệu, theo tháng năm những dòng ký ức về một thời áo trắng lại hiện về trong nỗi nhớ thương khắc khoải.

Cuộc sống của tôi hạnh phúc khi có một thời học trò đầy thú vị. Tôi sinh ra là một nữ nhi yếu đuối. Theo thời gian tôi yêu bóng đá, môn thể thao chỉ dành cho các đấng mày râu. Tôi long nhong chơi bóng cùng bạn bè con trai trong lớp khi tan các buổi học. Tôi cắt tóc ngắn, để da ngăm đen, đầu trần chân đất hò hét.
 
Mẹ tôi - một giáo viên mẫu mực, một mực cấm đoán những biểu hiện lạ thường của con gái, vì với người dân quê tôi những năm 1990 đó là điều khó chấp nhận. Tôi vẫn cắp sách đến trường, vẫn đá cầu, bắn bi, chơi bóng trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám bạn gái trong lớp.
 
Tuổi học trò của tôi là học và chơi thể thao. Tôi chơi được gần 10 môn thể thao và tôi có năng khiếu thiên bẩm. Nhận thấy sự khác biệt trong phong cách sống và lối ăn mặc, gia đình tôi một mực cấm tôi theo thể thao, nhưng mọi cố gắng dường như bất lực.
 
Tôi rời trường bước vào đời vận động viên đỉnh cao, rồi giã nghiệp đi học đại học, mà chuyên ngành chính tôi học đó là văn chương, một chuyên ngành khác xa với những biểu hiện trước đây của tôi. Đời thật khéo trêu đùa tôi.
 
Tôi bước vào đại học khi đã 26 tuổi, bạn bè tôi đã ra trường đi làm. Ấn tượng đầu tiên khi thầy giáo vụ khoa nhận kết quả đăng ký học phần và hỏi tôi. Sao em đi học muộn vậy? Tôi như người được cởi bỏ nỗi niềm. Trong nỗi buồn của cõi lòng, tôi tâm sự với thầy rằng, từ một vận động viên được phong đẳng cấp và được tuyển thẳng vào đại học thể thao, bố mẹ tôi lại yêu cầu tôi thi lại đại học sau 6 năm tôi không động đến sách vở.
 
Tôi thi đậu đại học mà không ai có thể tin, vì tôi chỉ ôn thi trong vòng 15 ngày mà tôi vẫn đủ điểm vào trường và huấn luyện viên của tôi còn thách thức, em cứ đi thi thầy dám khẳng định rằng em sẽ không đậu khi em bỏ học lâu đến vậy, nhưng tôi đã làm được. Khi kết thúc câu chuyện với thầy giáo vụ, nước mắt tôi đã rơi khi nghĩ về một thời đam mê.
 
Tôi bước vào học kỳ đầu tiên tại Đà Lạt trong sự bi phẫn của cõi lòng. Tôi chán nản thời gian đầu, nhưng vẫn cố gắng học, để chứng tỏ cho đời, tôi không phải là một kẻ vai u thịt bắp chỉ biết đấm đá mà có thể học tốt và để biết rằng không phải là đứa đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển.
 
Tôi vẫn chăm chỉ học trên lớp, ngoài ra đi học các kỹ năng mềm và ngoại ngữ bổ trợ như tiếng Anh, Trung, Nhật. Ngoài những gì tôi học, tôi là đội trưởng đội bóng đá nữ trường và cùng đội bóng đi thi đấu tất cả các giải của tỉnh Lâm Đồng và vô địch giải Sinh viên nữ Nam trung bộ và Tây Nguyên.
 
Trong niềm vui vô bờ bến đó, thầy tôi đã vỗ vai tôi nói rằng: Chỉ cần em sống, máu vẫn chảy trong huyết quản, thì niềm đam mê của em vẫn có thể được thắp lên. Tôi đã khóc khi nghe câu đó, chính thầy là người hiểu rõ hoàn cảnh và nỗi đau trong lòng tôi và nỗi buồn quặn lại khi nghĩ về ngày xưa.
 

img

Tôi hạnh phúc được các thầy cô quý mến. Tôi học được những điều bổ ích từ những người thành đạt. Tôi tự tin hơn với cuộc sống bước đi đầy kiêu hãnh khi rời xa trường. Tôi ra trường với một tấm bằng khá và ra Hà Nội vừa viết báo vừa làm kinh doanh cho một công ty thể thao.
 
Ngày đáp máy bay về thăm lại trường trong niềm vui khôn tả, vẫn như xưa, thầy cô đón tôi trong niềm vui của ngày hội ngộ, bồi hồi tình cảm mến thương và tôi đã không bao giờ quên những người đã dìu dắt tôi trong những tháng năm đó.
Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo