Đó là năm lớp 9, năm cuối cùng của một học sinh cấp II. Ngôi trường nhỏ nằm trên đường Hải Thượng Lãn Ông vẫn như mọi năm, đón chào chúng tôi bằng một vẻ cũ kỹ trường tồn. Tôi vừa đùa giỡn theo thói quen vừa bước về chiếc bàn đặc cách cho tôi, người to con nhất lớp. Bàn hai người nhưng tôi chỉ ngồi một mình trong suốt 3 năm. Ai cũng ngại bàn cuối, vừa chắn tầm nhìn vừa dễ bị giáo viên tập trung khi làm kiểm tra.
Tôi gặp em vào một buổi tựu trường đầy ngỡ ngàng như thế. Đặt chiếc cặp xuống cũng là lúc tôi chợt nhận ra có người ngồi ngay chỗ mình, một gương mặt lạ. Cô bé có mái tóc dài, gương mặt dễ nhìn và không có gì quá đặc biệt. Em vội vã dịch sang phía bên kia góc bàn, rồi ái ngại nhìn về phía tôi. Đôi mắt kính sáng ngời trong ánh chiều vàng tinh tươm, trong từng tia nắng vô hình khẽ xuyên qua chân tóc em. Lấp lánh.
Em là học sinh mới, vừa chuyển từ một trường quận 8 sang. Nhà em ở Bình Thạnh, chỗ Bến xe Miền Đông. Nhà tôi ở Tân Phú, gần Bến xe miền Tây. Hai đầu thành phố. Cô cậu học sinh ngồi cạnh nhau trong một bàn nhưng ngăn cách với nhau bằng hai chiếc cặp da, bằng một đường thẳng vô hình chia Sài Gòn ra làm hai nửa.
Cô bé trầm tính, ít nói cũng ít cười, mê đọc sách, đặc biệt là những câu chuyện tình. Tôi ngồi bên kia bàn, phía nhìn ra cửa sổ có vệt nắng trải dài miên man. Em ngồi bên đây, nhìn sang những bức tường mà bọn học sinh khóa trước đã viết vẽ lên nguệch ngoạc. Phải chăng vì hai thế giới như thế mà những cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng hay kết thúc sớm trong im lặng.
Nhưng bỗng một ngày tôi bắt đầu bỏ qua những lời giảng để ngẩn ngơ nhìn, bắt đầu bỏ qua một vài số truyện tranh mà tìm đọc Marc Levy, Musso hay Nicholas chỉ để tìm một điểm chung, để kéo dài câu chuyện giữa tôi và em. Hai chiếc cặp cuối cùng cũng đã trở nên vướng víu, và những khoảng cách được thu hẹp chỉ còn một gang tay. Đó cũng là lúc tôi biết mình thích em.
Nhiều lần tôi tìm cách để phá vỡ khoảng cách còn lại rất mong manh ấy. Lúc ấy điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, nên tôi chọn một bức thư gửi vào trong ngăn tủ. Rất gần, chỉ một động tác với tay thôi là đã đủ, nhưng tôi ngại ngần. Tôi sợ những điều mình chưa bao giờ tưởng tượng tới. Lá thư nằm trong cặp từ giữa học kỳ 1 cho đến nghỉ Tết, rồi bước vào những ngày đầu của học kỳ 2. Em vẫn còn đây mà, tôi tự trấn an với mình như thế…
Ngày tháng qua nhanh cùng những kỳ thi, những đợt kiểm tra mà lớp cuối cấp phải đối mặt dồn dập hơn bình thường. Lá thư vẫn trong cặp, tôi chờ cho đến ngày tổng kết cuối năm. Tôi sẽ lấy hết can đảm để nói trước mặt em, để đường thẳng vô hình kia sẽ biến mất một cách hoàn toàn, mãi mãi.
Em không đến. Nghe lớp trưởng bảo rằng hôm nay em ra sân bay theo gia đình định cư nước ngoài. Không về nữa.
Tôi ngồi bên một nửa của riêng mình, rồi bất giác chuyển sang một nửa phía bên em, một nửa mà chính mình đã tự đóng rào để không thể bước qua. Phải chi một ai đó không quá ngần ngại để mở lời, là người mang hai thế giới đến gần nhau hơn để lá thư không còn kẹt giữa hai trang giấy của một quyển sách, của những câu chữ vô hình cùng những buổi chiều cuối cấp miên man mà giờ đây chỉ còn là nỗi nhớ.
Tôi nay đã trở thành một người trẻ, đã tự mình đạp xe vòng qua những con đường không tên của Sài Gòn, tự tìm cho mình những quyển tiểu thuyết để những lúc buồn có thể ngồi một góc nào đó nhìn về phía xa xăm, về những kỷ niệm tuổi học trò.
Và một nửa Sài Gòn, sẽ mãi còn là một câu hỏi.
Bình luận (0)