Bị chồng bỏ lại phải nuôi đứa con trai 6 tuổi, chị Tiểu Lạc, 30 tuổi, quê ở Hồ Nam, Trung Quốc (TQ), muốn thoát cảnh túng bấn. Nhưng chị mới học đến lớp 9 có thể làm gì được?
Một hôm lên mạng, chị thấy một công ty ở tỉnh Quảng Đông cần người đẻ mướn. Sợ bị lừa, chị gọi điện thoại trực tiếp nói chuyện với giám đốc công ty ba, bốn lần trước khi quyết định đến thành phố Quảng Châu vào tháng 5-2009.
Một bác sĩ làm chui thụ tinh trong ống nghiệm có thể kiếm được 40.000 NDT/ca. Ảnh: China Daily
Lương tâm thanh thản
Công ty bố trí cho chị Tiểu Lạc gặp một cặp vợ chồng khoảng 40 tuổi. Họ vừa mất con trong một vụ tai nạn giao thông. Người mẹ quá tuổi sinh con muốn nhờ chị mang thai hộ. Tiểu Lạc kể lại: “Tôi không kìm nổi lòng mình khi bà ấy khóc lóc trước mặt tôi. Sinh cho họ một đứa con cũng giống như làm việc thiện”.
Hơn nữa, Tiểu Lạc đang cần tiền để nuôi con. Tuy không hé môi về số tiền được hưởng sau khi sinh con vào tháng 1-2010, chị cho biết số tiền đó đủ để chị trả nợ do chồng gây ra và nuôi con ăn học.
Lương tâm không cắn rứt cũng là trường hợp của chị Hiểu Phàn, 32 tuổi. Người phụ nữ ly dị chồng này đã hai lần đẻ mướn để có tiền nuôi con. Lần thứ nhất chị được trả 70.000 nhân dân tệ (NDT), lần thứ hai 100.000 NDT (1 NDT= 3.176,61 đồng).
Chị Phàn chia sẻ trên Nhật báo Trung Quốc (China Daily): “Tôi không thấy có gì phải xấu hổ. Ngược lại, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã giúp đỡ người khác có con”.
Tiểu Lạc và Hiểu Phàn là những người đẻ mướn “bình dân” chiếm số lượng đông nhất. Những người tốt nghiệp đại học hoặc sinh viên được trả nhiều tiền hơn.
Theo tờ Bưu điện Thượng Hải buổi sáng, các công ty môi giới và cung cấp dịch vụ đẻ mướn chia những người đẻ mướn làm 9 nhóm tùy theo ngoại hình, tuổi tác, trình độ học vấn và một số tiêu chí khác.
Vì đẻ mướn trái với quy định của Bộ Y tế Trung Quốc, những người như Tiểu Lạc và Hiểu Phàn, nếu bị phát hiện, có thể bị người của phòng kế hoạch hóa gia đình quận, huyện buộc phải phá thai như là một biện pháp trừng phạt.
Nhật báo Quảng Châu cho biết từ năm 2009, chính quyền địa phương đã bắt đầu “làm găng” với những người đẻ mướn. Đã có nhiều trường hợp người đẻ mướn sống trong những căn nhà tập thể bí mật do công ty bố trí trong khi chờ đợi sinh đẻ bị người dân tố cáo.
Họ phải tự nguyện hoặc bị buộc phá thai. Lúc đó, họ vừa “mất con” đồng nghĩa với “mất tiền” vừa có nguy cơ bị nghiêm phạt tùy theo luật lệ địa phương.
Trang web của công ty môi giới đẻ mướn Daiyun, tỉnh Chiết Giang. Ảnh: China Daily
Mạng lưới ngầm
Nói chung, Trung Quốc chưa có bộ luật mang thai hộ. Kể từ năm 2001, khi phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (IVF) phổ biến khắp nước, Bộ Y tế mới ban hành bản quy định về mang thai hộ nghiêm cấm các cơ sở và nhân viên y tế thực hiện việc mang thai hộ. Ai vi phạm sẽ bị phạt 30.000 NDT. Tuy nhiên, việc thực thi quy định này không được chặt chẽ trong một thời gian dài vì số trẻ đẻ mướn không lớn.
Trong khi đó, nhu cầu của người dân – nhất là những người giàu có ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến, Quảng Châu... - là rất lớn. Theo một cuộc khảo sát hồi tháng 6-2010 của Trung tâm Phát triển Bà mẹ và Trẻ em Trung Quốc, cứ 8 cặp vợ chồng có 1 cặp vô sinh.
Đó chính là những điều kiện để hình thành một mạng lưới ngầm khai thác mọi khía cạnh hái ra tiền của việc mang thai hộ bao gồm bác sĩ, bệnh viện, những kẻ môi giới và đặc biệt các công ty dịch vụ đẻ mướn không phải là đối tượng của quy định.
Hiện nay, chưa có số liệu chính xác về quy mô của ngành công nghiệp đẻ mướn ở Trung Quốc. Năm 2009, tuần báo Đô thị phía Nam trích dẫn kết quả khảo sát trang web những công ty dịch vụ đẻ mướn của cơ quan kế hoạch hóa gia đình Trung Quốc ước tính có khoảng 25.000 trẻ em đã chào đời theo hợp đồng đẻ mướn.
Lục Kim Phương là chủ một công ty dịch vụ đẻ mướn trực tuyến thành lập từ năm 2004 và đã thực hiện hơn 2.000 hợp đồng. Mỗi hợp đồng đẻ mướn đem lại cho họ Lục từ 12.000 đến 15.000 NDT tiền cò.
Công ty họ Lục chỉ nhận hai loại hợp đồng: IVF với tinh trùng và trứng của khách hàng hoặc với trứng của nữ khách hàng và kho tinh trùng riêng của công ty. Họ Lục không nhận thụ tinh với trứng của người đẻ mướn vì sợ người này “lật kèo” không chịu giao con do có máu mủ của mình.
Vì hoạt động ngầm, họ Lục không tiết lộ thực hiện IVF ở bệnh viện nào và người đẻ mướn được bố trí ở đâu trong khi chờ sinh.
Đẻ con theo ý muốn
Liệu có trường hợp nào khách hàng đòi quan hệ tình dục với người đẻ mướn không? Họ Lục nói hiếm có trường hợp nào như vậy vì công ty cũng như khách hàng đều không muốn bị khép tội mua bán dâm. Tuy nhiên, không loại trừ một số công ty môi giới để khách hàng trực tiếp thương lượng với người đẻ mướn và chuyện ấy có thể xảy ra.
Các hợp đồng đẻ mướn dao động từ 220.000 đến 800.000 NDT, tùy trường hợp. Thông thường, mức phí 220.000 NDT bao gồm tiền cò cho công ty, tiền thù lao cho người đẻ mướn, tiền IVF và sinh mổ. Một bác sĩ làm chui IVF cho công ty có thể kiếm được 40.000 NDT/ca. Với 800.000 NDT, công ty sẽ bảo đảm khách hàng có con trai (hay con gái) theo ý muốn! |
Kỳ tới: Công xưởng đẻ mướn của thế giới
Bình luận (0)