Tháng chạp, nghe đâu đây mùa Xuân đã len dần vào từng hơi thở, trên từng gương mặt người ở xứ tha phương. Về đây ngồi nghe khúc thanh tao giữa một ngày cuối năm chợt thương mình vương mắt cay khi chạm vào nỗi nhớ. Hẳn nhiên, cuộc đời đang chảy trong một vòng xoay giữa quá khứ và hiện tại, sống chậm để nâng niu từng hơi thở mỗi phút giây cũng là cách cảm ơn đấng sinh thành đã cho ta hình hài và có mặt trên cuộc đời.
Thắc thỏm trái tim, ngược về chiều Xuân quê trong mưa phùn răng rắc, trong khói lam chiều nhà ai đang hun lên len lỏi giữa những nếp nhà. Trong ký ức không bình yên của mẹ, mẹ thường bảo, đi đâu xa cũng phải nhớ chốn quay về, khi mệt mỏi, hãy nhắm mắt mà nghĩ về mùi hương khói bếp, nghĩ về những tiếng lanh canh quen thuộc của quê hương khi nếu mình chưa có dịp trở về. Tôi bước qua tuổi 20, 30 với những mùa Xuân trong chiều diệu vợi. Sẽ không từ tốn khi nói rằng trái tim con người, dù có sắt đá đến mấy, cũng khó có thể thôi cay cay đầu sống mũi khi nghĩ về nếp nhà. Mùa Xuân này, mẹ tôi lại đứng ở đầu hiên, nhìn khu vườn vừa mới bị những trận bão cuối tháng 10 tàn phá. Lộc non cũng về, hoa cỏ cũng xanh nhưng trên mảnh đất được ví là khúc ruột miền Trung ấy, cái kham, cái khó vẫn chưa bao giờ buông tay. Nhưng mầm sống vẫn mạnh mẽ trỗi dậy. Sẽ là màu áo mới của mùa Xuân, xua đi những nỗi niềm phiền muộn, sự trống vắng, để cho những mái nhà ấm áp tiếng cười, cho những môi người gắn kết yêu thương.
Mùa Xuân với tôi là giọt ký ức ngọt ngào với một nắm kẹo chanh mà bác tôi đã để dành từ chuyến về quê trong những ngày giáp Tết. Ký ức đó, những chiếc kẹo chanh đủ màu được gói trong những mảnh giấy ni-lông trong suốt be bé, xinh xinh. Tôi cứ đếm đi đếm lại để xem bác mình đã dành cho ai phần nhiều hơn tôi trong một đàn cháu đông hơn chục đứa. Rồi cũng reo mừng bởi mình luôn được nhận phần nhiều hơn, phần kẹo nhiều màu sắc nhất. Năm tôi 8 tuổi, đó là những năm đất nước bắt đầu đổi mới, bác tôi đi làm tận miền Nam, cứ giáp Tết độ ngày 26, 27 là nhảy xe đò về quê. Tụi cháu như tôi cứ hào hứng chờ bác về để được ăn kẹo chanh và được thỏa thích thổi bong bóng đủ màu để treo lên trang trí Tết. Tôi thường kỳ kèo với chị mình để đổi lấy bằng được tất cả những quả bong bóng màu đỏ, rồi kết chùm và treo ngay đầu cửa. Mùa Xuân của tôi, chùm ký ức đó, cứ thon thót trong tim khi chạm vào những ngày giáp Tết giữa cuồn cuộn dòng chảy mưu sinh, giữa những chiều phố phường người chen kín mà đôi chân lạc bước. Đi qua mùa kẹo chanh có nghĩa là tôi đã đi qua gấp đôi 12 mùa thương nhớ để còn có ký ức quay về tắm gội trên dòng sông của mẹ. Dòng sông của người con gái sông La, mảnh mai và duyên dáng trước mỗi độ xuân thì.
Đôi khi, lòng khóc khi nguyện ước thôi Xuân hãy còn đương chín để mẹ thêm chút thời gian thảnh thơi bên góc hiên Xuân như chiều nay diệu vợi.
Mùa Xuân đã hình hài giọt nhớ thiên thanh thẳm xanh trong ánh mắt. Nhẹ bước chân quen và bạt ngàn con sóng non đang chảy tràn biển vắng. Có những khoảnh khắc cuộc đời nhẹ bẫng an nhiên trong mùa Xuân tuổi thanh xuân không gặp lại. Đó là bài tình ca thiết tha cuộc sống. Như giọt nhớ thiên thanh tôi đã và đang nắm giữ trong tim.
Ở nơi này, tôi có giọt nhớ thiên thanh trước mùa Xuân phố biển tròng trành trong tơ mỏng. Có ký ức mới có tương lai và bầu trời ngoài kia vẫn nhuộm vàng sắc nắng. Bỗng dưng ngồi nhớ những miền thánh thiện giữa cuộc sống xô bồ. Bỗng nhiên ngồi chắt chiu những năm tháng cuộc đời trên mái tóc bạc màu của mẹ. Mẹ nói ai rồi cũng có một thanh xuân nhưng ai rồi cũng phải đi qua miền thương nhớ. Tuổi thanh xuân cũng như một mái tóc dài. Mái tóc sẽ thưa dần, bạc dần bởi thời gian là quy luật không dễ gì chối bỏ. Nhưng sống an nhiên sẽ gặp chính tuổi thanh xuân trong vô vàn gương mặt mới. Khi biển mãi rộng dài ôm trọn những thanh xuân.
Chiều nay Xuân về ngang biển nhớ. Những hạt mưa Xuân rắc nhẹ lên mái tóc trước một bình minh đang chạm lên từng ngón tay thon. Biển đó, bao dung như lòng mẹ mỗi độ Xuân về, để mỗi sớm mai lại bồi đắp vạn ngàn hạt cát lên bãi bờ xa thẳm. Cát - là hạt nhớ kết tinh biển cả - đất liền. Như tình yêu vĩnh hằng của mẹ trong trái tim tôi, cứ đầy thêm trên từng giọt mùa Xuân ngọt trong, lắng đọng.
Ước gì giọt nhớ thiên thanh biến thành đôi cánh mỏng, đưa tôi về bên mẹ trước mùa lành.
Bình luận (0)