Chúng tôi thân thiết nhau từ thời cả hai còn độc thân. Ngày tôi chập chững bước vào nghề anh là người trực tiếp hướng dẫn, dìu dắt chỉ dạy tôi từng ly từng tí. Anh quý tôi và tôi cũng vậy nhưng giữa chúng tôi chưa bao giờ lóe lên chút tình cảm nam nữ, chỉ luôn xem nhau là tình huynh đệ.
Rồi anh lập gia đình, vợ anh là người dễ mến, tôi rất vui vì có thêm một người chị đáng kính. Vài năm sau tôi cũng lấy chồng, vợ chồng tôi là dân tha phương lập nghiệp nên không sống gần gia đình và do đặc thù công việc chồng tôi phải thường xuyên đi tỉnh công tác. Khi sinh đứa con đầu, tôi khá vất vả. Vợ anh lại là người truyền đạt kinh nghiệm nuôi dạy con nhỏ cho tôi, những lúc con có biểu hiện gì khác lạ tôi điện thoại nhờ chị tư vấn, chị rất nhiệt tình chỉ dẫn xem tôi như là em út trong nhà…
Sau thời gian nghỉ hộ sản, tôi gửi con cho nhà trẻ tư nhân rồi đi làm trở lại, công việc cũ của tôi đã có người thay, cơ quan chuyển tôi qua bộ phận khác. Tiếp cận công việc mới, do chưa quen việc nên ở cơ quan tôi thường xuyên bị sếp quở trách, về nhà thì lại thui thủi một mình chăm sóc con nhỏ, đêm hôm khuya khoắt, con ốm đau tôi tủi thân muốn chết.
Ảnh minh họa
Không hiểu sao những lúc buồn, chán nản người tôi luôn nghĩ đến đầu tiên và muốn chia sẻ lại là anh chứ không phải chồng tôi. Những lần cà phê, những bữa cơm trưa với anh là nơi tôi trút những u uất trong lòng. Anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, động viên an ủi tôi. Còn tôi, mỗi lần được “xả” cùng anh tôi như được truyền sức mạnh, cảm thấy thật ấm lòng. Tôi tơ tưởng đến anh từ lúc nào tôi cũng chả biết, nhưng khi phát hiện điều tồi tệ này tôi thật sự hoảng sợ. Lý trí tôi trăm ngàn lần ngăn cản “không thể”.
Tôi rất thương con, yêu chồng mà chồng tôi cũng yêu tôi hết mực. Mỗi đợt đi công tác về chồng tôi gồng gánh hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, cho tôi có thời gian nghỉ ngơi, bù khú với bạn bè như sự bù đắp cho những vất vả lúc anh đi vắng. Thử hỏi làm sao tôi có thể ngoại tình dù chỉ trong tư tưởng?. Hơn nữa, người anh là tình huynh đệ của tôi có một gia đình rất hạnh phúc nên tôi không dại dột gì đâm đầu vào chỗ không có lối thoát. Mặc cho lý trí phân tích đủ điều nhưng con tim tôi nào chịu nghe cứ gào lên âm ỉ. Tôi chủ động hẹn hò cà phê cùng anh ấy ở những nơi kín đáo, lãng mạn hơn và tần suất ngày càng dày đặc hơn. Việc gì đến phải đến, tôi đã ngã vào lòng anh thú nhận điều được che giấu bấy lâu, không ngờ anh cũng nồng nhiệt đón nhận.
Sau lần đó chúng tôi rất ý tứ, luôn né tránh chạm nhau nơi công sở vì sợ bị phát hiện. Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, cả cơ quan đồn ầm lên chuyện tình cảm giữa anh và tôi. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy soi mói khiến tôi rất e ngại. Còn điều tôi lo sợ hơn cả, là một ngày không xa tin này đến tai chồng tôi và vợ anh, khi ấy gia đình chúng tôi không biết ra sao? Cả tôi và anh đều hiểu nhau là không ai muốn phá vỡ tổ ấm của mình, đến với nhau chỉ do phút không kiềm chế được bản thân thôi.
Trước đến nay tôi rất ghét và luôn xem thường những loại phụ nữ lẳng lơ, mắt lúng liếng với đàn ông có gia đình nơi công sở. Vậy mà bỗng dưng, tôi người đàn bà đã có chồng có con mà còn làm điều tệ hại hơn nữa đó là đã ngoại tình. Đúng là ở đời không ai biết trước được điều gì, giờ đây tôi cảm thấy mình nhơ nhuốc quá, làm sao để xóa vết nhơ này đây?
Bình luận (0)