Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP E-paper

Hãy nhớ, bạn không một mình!

Văn Cơ (TP Đà Nẵng)

Nước lũ dâng lên cuốn đi bao mồ hôi, nước mắt và phơi bày những giới hạn mong manh của con người trước thiên nhiên.

Nhưng trong những ngày hoạn nạn, ngặt nghèo ấy, với tư cách là một người trực tiếp cầm lái chiếc ghe nhỏ len lỏi giữa dòng nước xiết, tôi đã được chứng kiến một sức mạnh còn mãnh liệt hơn cả cơn thịnh nộ của đất trời. Đó là sức mạnh của tình người, của "nghĩa đồng bào" không cần văn bản, không chờ hiệu triệu.

Tôi vẫn nhớ như in cái đêm mưa xối xả, tiếng gió rít gào át cả tiếng kêu cứu. Nước dâng nhanh đến ngỡ ngàng. Nhưng chỉ cần nghe một tiếng gọi thất thanh, hay một dòng tin nhắn vội vã cần giúp đỡ, những thanh niên trong xóm tôi lập tức lên đường. Họ không hỏi "đi đâu", "lợi ích gì", họ chỉ hỏi "ở đâu". Những chiếc ghe nhỏ lao đi trong đêm, bất chấp mưa gió. Đó không phải là sự liều lĩnh, đó là sự can đảm được thúc đẩy bởi một mệnh lệnh khẩn cấp nhất: mệnh lệnh cứu người.

Ngay tại xóm tôi, khi tình thế cấp bách mà không có ghe đủ lớn để di tản các gia đình, để tiếp tế nhu yếu phẩm… một lời kêu gọi cất lên. Và ngay lập tức, những tấm lòng được gom lại. Tôi đã thấy một cụ già run run đưa số tiền nhỏ đã được chắt chiu. Cụ nói: "Góp mua ghe cứu người". Số tiền ít ỏi ấy, trong khoảnh khắc đó, nặng hơn bất cứ thỏi vàng nào. Nó là sự san sẻ, là trách nhiệm chung, là minh chứng rằng khi đối mặt với hoạn nạn, chúng ta không ai là một hòn đảo đơn độc.

Và khi lũ bắt đầu rút, để lại một khung cảnh tan hoang, thì một làn sóng mạnh mẽ khác lại trào dâng. Đó là làn sóng của lòng nhân ái. Từng đoàn xe cứu trợ từ khắp mọi miền đất nước nối đuôi nhau hướng về miền Trung. Họ không quản ngại đường xa, không màng mệt mỏi. Có những gian bếp dã chiến đỏ lửa suốt đêm, chỉ để kịp trao tận tay người dân từng chai nước sạch, từng thùng mì gói, và cả những suất cơm nóng hổi, nghĩa tình.

Những chai nước, thùng mì, những suất cơm nóng ấy, về vật chất, có thể chỉ là tạm thời. Nhưng giá trị tinh thần của nó là vô giá. Nó nói với những người vừa mất tất cả rằng: "Bạn không một mình. Cả nước đang ở bên bạn".

Đi qua những ngày bão lũ, tôi nhận ra, thứ tài sản quý giá nhất của dân tộc ta không phải là những công trình vĩ đại, mà chính là cái tình người rất thật, rất tự nhiên ấy. Nó là một phản xạ vô điều kiện, một mệnh lệnh từ trái tim được kích hoạt ngay khi thấy đồng bào mình gặp nạn. Mệnh lệnh ấy luôn vang lên mạnh mẽ trong lồng ngực mỗi người khi cần, nên tôi tin không một thảm họa nào có thể quật ngã được chúng ta.


Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo