Những giọt mưa lóc cóc đùa nhau và vỡ tan khi chạm phải những viên sỏi trắng tròn trĩnh đầu tiên trên lớp đất nâu ngai ngái. Mưa mùa thu nhạt nhòa, hòa tan với màu vàng bất tử của hoa cúc mùa thu.
Người ta bảo thu có cái quyến rũ chết người của nắng; nhưng với riêng tôi, thu Hà Nội đẹp hơn nhờ mưa. Không phải ào ạt của những cơn mưa rào mùa hạ, cũng không phải mưa bụi lất phất bay của tháng giêng, hai. Mưa mùa thu nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng có cái nghèn nghẹn làm cho người ta đau đớn khi ngoảnh lại quá khứ, nhìn về những kỷ niệm.
Đang lao đi giữa dòng người tấp nập của phố xá, ta bỗng thấy nặng lòng khi bắt gặp những giọt mưa lạc trên đường, chợt thấy thèm ghé chân vào một quán cà phê nhỏ nơi góc phố cũ, vừa nhâm nhi vị đắng cà phê vừa hồi tưởng quá khứ với mối tình đầu xa lắc bao giờ cũng rất ngọt ngào.
Tôi nhìn ly cà phê của mình và nhìn sang Quyên, người đã gắn bó với tôi suốt những năm sinh viên. Người luôn ở lại, lắng nghe những khi vui buồn, chia sẻ những niềm vui, dù chỉ là nhỏ bé. Nhiều khi tôi tự hỏi sao Quyên có thể ngồi hàng giờ nghe tôi nói, hay thậm chí là im lặng không buồn nói gì với nhau. Có phải tình bạn hơn tình yêu ở điểm đó, hơn ở sự sẵn sàng lắng nghe nhau? Con người ta, dù thành đạt bao nhiêu, nổi tiếng thế nào, cũng luôn rất cần có người để mình chia sẻ, để nâng mình lên mỗi khi thất bại, để có thể khóc mà không thấy phải e ngại bất cứ điều gì.
Hai đứa ngồi nghe tiếng mưa rơi, nghe cái màu vàng hoa cúc đang tan ra, hòa trong mưa. Nhìn những dòng thời gian đang trôi đi, thật chậm, với một tình khúc của Phạm Duy. Ngồi trong mưa thế này, có khi người ta thấy lòng thanh thản, cũng có khi lại thấy thật buồn, như có cái gì trĩu nặng trong lòng.
Mùa thu, mưa lúc nào cũng nhẹ nhàng nhưng bao giờ cũng gợi cho người ta nhiều kỷ niệm. Chỉ một ít lâu nữa, rồi những buổi chiều mưa như thế này cũng trở thành quá khứ, khi Quyên phải đáp chuyến bay, đến một nơi xa lắc, mở ra viễn cảnh khó khăn lắm mới có thể chấp nhận.
Khi ấy, tôi ngồi dưới mái cọ một mình và nghĩ về những ngày đã qua, mở đầu một tạp bút ngắn bằng những kỷ niệm. "Tôi ngồi trong quán nhỏ, nghiêng tai nghe tiếng mưa rót êm ái trên lớp mái cọ"…
Bình luận (0)